Xưa rồi Tuýp ơi!!!!

Cho đến những năm 90 của thế kỷ trước, các gia đình VN hầu hết dùng bóng đèn sợi đốt. Cái thứ ánh sáng vàng vọt, heo hắt thời điện mới về. Giữa Hà Nội thậm chí giờ cao điểm điện yếu cái bóng đỏ leo lét ấy còn chập chờn như ngọn đèn trong gió.

Thời mở cửa, bóng đèn huỳnh quang tràn vào nhưng cũng chỉ ở thành phố lớn. Các vùng nông thôn không thể bật được bong tuýp lúc xế chiều. Xập xè, xập xè tiếng Tắc te và ánh chớp đèn nhức cả mắt. Nhưng bóng tuýp sáng sủa rõ rệt. Nhà cao cửa rộng đến mấy mà tối tù mù lập lòe thì cũng chẳng ra sao.

Bóng Tuýp sáng trắng cho đến giờ vẫn chiếm đại đa số nguồn chiếu sáng trong nhà của người dân. Không phủ nhận dùng Tuýp thì sáng rộng như ban ngày, trời xâm xẩm mà không bật cái bóng tuýp lên thì trong lòng hẳn thấy rất bất an.

Nhưng thời đại của ánh sáng ập đến nhanh như vận tốc của nó. Ấy là lúc mà ở thành phố mọi chỗ, mọi nơi đều sáng quá. Trong nhà, ngoài sân, văn phòng công sở hay quán cafe đều sáng tỏ cả. Lúc ấy người ta thèm những lúc tối tối, dịu dịu để tâm hồn lắng xuống. Ánh sáng quá nhiều làm người ta tỉnh táo quá mức, não bộ hoạt động liên tục. Lâu dần thấy stress kinh.

Bảo sao dân thành phố lại thích về quê. Về nông thôn yên tĩnh, ít ánh đèn điện, sống gần với thiên nhiên hơn. Và tâm hồn cũng vì thế mà thư thái hơn.

Một hôm, bạn trở về nhà trong căng thẳng. Bạn thèm ngồi yên tĩnh chỉ để sáng lờ mờ một ngọn đèn nhỏ. Đủ có thể di chuyển không đá lọ đá chai nhưng đừng sáng quá để não bộ nghỉ ngơi. Bất giác bạn chán cái đèn tuýp lắm luôn.

Thời của áp lực, ánh sáng cần thay đổi cho phù hợp cảm xúc. Cũng giống như ngày ngày chạy xe trên cao tốc bỗng lại thèm cái cảm giác còng lưng đạp xe đi chầm chậm nghe mùi gió thoảng vậy!

Click to rate this post!
[Total: 0 Average: 0]
zalo-icon
facebook-icon
phone-icon